Sau cuộc chiến khốc liệt một mất một còn với Râu Đen – Marshall. D.Teach, Ace đã bại trận và bị Teach giao nộp cho hải quân.
Đang xem: Luffy giải cứu ace
Cuộc chiến khốc liệt giữa Ace và Râu Đen
Là đội trưởng đội 2 của băng hải tặc Râu Trắng, lẽ nghiễm nhiên Ace sẽ bị xử tử, nhưng ko phải dưới cái tên Portgas. D.Ace mà là Gold. D.Ace: con trai và cũng là giọt máu cuối cùng của Vua Hải Tặc Gol. D.Roger!
Ace là cái gai buộc phải diệt trừ trong mắt của hải quân và chính quyền thế giới
Bị hải quân coi là hiểm họa khôn lường, luôn luôn truy lùng và tìm kiếm gắt gao ngay từ khi còn trứng nước. Nhưng nhờ sự thông minh, can trường và tình yêu vô bờ bến của người mẹ dành cho con mình, Portgas. D.Rouge: mẹ của Ace, đã giữ cậu đến 20 tháng ở trong bụng và đánh lừa được hải quân rằng: giọt máu cuối cùng của Vua Hải Tặc đã bị diệt trừ.
Vì cứu con, Rouge đã mang thai đến tận 20 tháng, mặc dù điều đó vô cùng nguy hiểm
Kiệt sức vì mang thai quá lâu, Rouge đã trút hơi thở cuối cùng ngay sau khi hạ sinh Ace. Được nuôi dậy và trưởng thành dưới vòng tay của Garp và Dadan, dong buồm ra khơi năm 17 tuổi, với ước mở trở thành một hải tặc vĩ đại, nhưng trong đầu Ace lúc nào cũng là câu hỏi: “liệu mình có nên xuất hiện trên cõi đời này hay không?!”
Và chỉ khi gặp được Râu Trắng – Edward Newgate, Ace mới thực sự bỏ được câu hỏi buồn thảm và đầy cay nghiệt kia. Newgate cho Ace một “người cha”, một mái nhà, một gia đình thưc sự, một thứ mà Ace luôn hằng ao ước có được. Và Ace đã thề, với hình xăm của băng Râu Trắng sau lưng: anh sẽ giúp “bố già” trở thành tân Vua Hải Tặc!
Râu Trắng chính là người cha thứ 2 của Ace
Nhưng giờ đây, Ace đang bị bắt, tay và chân anh bị xích bằng hải lâu thạch. Chẳng phải một Portgas. D.Ace, đội trưởng của đội 2 oai hùng và kiêu hãnh của băng hải tặc Râu Trắng nữa. Bên trong ngục tối kia, là Gol. D.Ace, con trai của Roger – kẻ mà hải quân coi là mối họa không thể không diệt trừ.
Ace vẫn vậy, can trường, bất khuất và cứng đầu, kể cả là khi biết tin mình sẽ bị xử tử công khai, anh khẩn cầu mong cho sự cứu vớt đừng đến. Ace coi cái chết tựa như một điều hiển nhiên cho cái sai lầm ngu ngốc mà anh mắc phải.
Vẻ bề ngoài xù xì, gai góc, chẳng thể giấu nổi một tâm hồn yếu đuối và muốn được yêu thương
Ace sợ, anh sợ mình không xứng đáng với sự cứu rỗi và sợ những thương tổn bản thân có thể gây ra cho những người anh yêu quý, nên anh chối từ việc giải thoát. Ý chí và mong muốn được sống của Ace đã lụn tàn phía sau những song sắt của hầm ngục u tối kia. Và anh nhớ lại câu hỏi đã luôn ám ảnh mình thời thơ ấu :”Liệu mình có nên xuất hiện trên cõi đời này không, rằng mình có xứng đáng được sống?!”
Nhưng tình cảm của những người xung quanh, của đại gia đình Râu Trắng, của Jinbei, cúa Garp và của Luffy đã khiến câu hỏi ấy một lần nữa bị xóa nhòa trong tiềm thức của Ace.
“Với kẻ thù, lòng khoan dung là không bao giờ có. Nhưng với gia đình … điều đó hoàn toàn ngược lại”
Ngồi trên đoạn đầu đài, cạnh đứa cháu tội nghiệp, lần đầu tiên trong đời, anh hùng và là hải quân huyền thoại – Monkey. D.Garp đã bật khóc. Ông khóc vì bất lực, khóc vì không thể hoàn thành thiên chức của một người ông, không thể cứu cháu trai của mình khỏi vòng tử địa. Nghĩa vụ của một hải quân không cho phép ông làm điều đó!
Nhưng Râu Trắng và Luffy thì chẳng có nhiệm vụ và nghĩa vụ nào có thể làm họ chùn bước, để tới giải cứu Ace cả!
Tất cả, vì cứu Ace mà bất chấp nguy hiểm
“Ta đến rồi đây, gia đình của con ở đây để đón con trở về, Ace ạ. Không một kẻ nào được phép xử tử con trai ta trong ngày hôm này hết”
“Đừng sợ, Ace. Em là em trai anh, em sẽ cứu anh, dù có phải bỏ mạng đi chăng nữa!”
Luffy, Newgate và cả ngàn thành viên của băng Râu Trắng, những người “anh em”, “gia đình” của Ace đã đến, để đưa anh trở về
“Ông già à, chưa bao giờ cháu thấy muốn được sống như bây giờ” – Ace nói với Garp trong nước mắt, sự xúc động mãnh liệt đang khiến cơ thể anh run lên. Anh chứng kiến những đồng đội, những người anh em đang chiến đấu, người nằm xuống, kẻ tiến lên… ngập ngụa, vẫy vùng trong bể máu và biển lửa, hi sinh máu thịt, xương tủy của mình … chỉ vì một sinh mạng mà trước nay anh vẫn hằng dè bỉu
“Chỉ cần một bàn tay thôi. Chắc chắn, tôi sẽ nắm lấy nó”
Và Ace thoát khỏi còng tay đá biển, anh vùng vẫy, phấn khích, lao vào trận chiến này cùng những người anh em như bao trận chiến khác anh đã từng. Với Ace lúc này, anh cảm nhận thấy mình thực sự đang hít thở, rằng sự xuất hiện của anh, ít ra với những người anh coi là “gia đình”, là vô cùng ý nghĩa.
Xem thêm: Outgoing Message Là Gì – Một Số Thuật Ngữ Dùng Trong Tổng Đài Điện Thoại
Nhưng … máu đã đổ!
“Anh sẽ không chết được đâu, anh làm sao có thể chết để lại một đứa yếu đuối như em được”
Đưa tấm lưng trần ra để che chở cho cậu em nhỏ ngốc nghếch trước đòn công của Akainu. Anh chấp nhận đời mình đứt đoạn ở tuổi 20 đầy nhiệt huyết. Và khoảnh khắc đó, anh khám phá ra điều mình vẫn hằng luôn kiếm tìm: ý nghĩa cuộc đời anh. Anh… muốn được yêu thương … và cho đi yêu thương
“Cám ơn mọi người, đến giờ phút này … vẫn yêu quý, một kẻ như anh”
Ace đứng trước mặt Luffy
Với nắm đấm của Akainu ở trước ngực
Tràng huyết thạch đã bung dây
Tờ Vivicard đang dần cháy
Luffy ôm lấy anh trai mình, Ace đã lĩnh trọn cú đấm chí tử của Akainu. Luffy gào khóc gọi bác sĩ, nhưng Ace biết chuyện gì sẽ xảy đến với mình. Góp chút sức lực cuối cùng, Ace kề bên tai Luffy và nói :”Không sao đâu, Luffy à, không sao đâu. Mọi chuyện đều sẽ ổn thôi, nghe anh này, hãy cố gắng … hoàn thành giấc mơ của em, và trở thành Vua Hải Tặc nhé. Bố già … mọi người và em, Luffy … dù anh chẳng là gì … mặc dù anh mang dòng máu của quỷ … nhưng mọi người vẫn yêu quý anh, cám ơn mọi người, đã yêu quý … một kẻ như anh!!!”
Ace gục xuống, thân xác anh còn ấm nóng, nằm trên mặt đất lạnh lẽo và hoang tàn. Luffy không khóc, cậu không khóc được nữa, nước mắt nào có thể diễn tả nỗi đau mất đi người anh cậu còn quý trọng hơn cả mạng sống mình. Trái tim cậu không chịu nổi, cậu ngất đi, ngay bên cạnh thi thể anh trai mình
Newgate nhặt viên huyết thạch từ tràng hạt của Ace lên, nước mắt của “người đàn ông mạnh nhất thế giới” đã rơi xuống, những giọt nước mắt đau xót cho đứa “con trai” ông hết mực yêu thương mà sao đau đớn nghẹn lời. Garp cũng vậy, ông cầu xin Sengoku ép đầu mình mạnh xuống đất hơn nữa, nếu không, ông sẽ đến và giết Akainu.
Cái chết của Ace là mất mát vô cùng to lớn với tất cả mọi người
Và cuộc chiến chấm dứt với cái chết đầy thương tâm của Ace, Râu Trắng cũng tử trận do quá nhiều vết thương và bị Râu Đen lấy đi năng lực trái ác quỷ Gura Gura Nomi. Luffy được Jinbei đưa đi trốn, nhưng cậu vẫn lĩnh một đấm của Akainu và phải nhờ đến tài phẫu thuật của Law mới có thể toàn mạng.
Xem thêm: Sau Some Là Gì – TiếNg Anh K12
Râu trắng tử trận, Luffy khóc ngất bên cạnh xác của Ace
Shank đến và thu xếp mọi thứ với hải quân, xin mang thi thể của Ace và Râu Trắng về để mai táng. Sengoku lập tức đồng ý và nhận sẽ chịu mọi trách nhiệm về việc này với chính quyền thế giới.
Và ở một hòn đảo vô danh nọ, phía sâu bên trong đại hải trình, đám tang của Râu Trắng và Ace được tổ chức vô cùng long trọng. Nắng và hoa rải đầy trên bia mộ của 2 con người vĩ đại. Một người cha và một người con … sẽ mãi mãi … nằm lại và nghỉ ngơi tại hòn đảo này.
Đã đến lúc, ngọn lửa … cần được nghỉ ngơi
Ngọn lửa năm 20 tuổi đó đã dừng lại, chẳng còn cháy nữa chăng? Không, có chăng là sự mệt mỏi sau một cuộc hành trình dài, kiếm tìm ý nghĩa cho sự tồn tại của chính cuộc đời mình.
Con người chỉ chết đi khi những người xung quanh hoàn toàn không còn nhớ đến họ.
Và lửa, sẽ mãi mãi cháy … nhẹ nhàng và thanh thản … ở một miền đất xa xôi nào đó!
Và câu chuyện về giọt máu cuối cùng của Gol.D. Roger, mãi mãi là một vết thương, một vết sờn cho những người đã yêu quý, cảm mến Hỏa Quyền Ace cả trong One Piece, cũng như ngoài đời thật.